Ở miền Tây xứ Nghệ có một cụ ông tuổi đã "cửu thập cổ lai hy" vẫn cho ra đời một "quý tử" bụ bẫm, kháu khỉnh…
Mặc dù ở "cái tuổi gần đất xa trời" cụ Ký vẫn có khả năng sinh con
Chuyện cụ ông có hai đời vợ với 15 người con
Tiếng tăm cụ ông "U 90" vừa sinh hạ quý tử đang khiến dư luận xôn xao, bàn tán khắp vùng đất Tân Kỳ, tỉnh Nghệ An. Cụ chính là Trần Văn Ký, SN 1921, trú tại xã Kỳ Lân, huyện Tân Kỳ, tỉnh Nghệ An.
Vừa mới đặt chân đến đầu xã Kỳ Lân, hỏi thăm nhà cụ Ký, chúng tôi đã được người dân tán chuyện cụ ông sinh con. Chị Nguyễn Thị Hương, người xã Kỳ Lân, nói ngay: "Các chú ở xa đến hay răng mà phải hỏi đường?. Úi chà, người dân mấy xã lân cận ở đây đều kinh ngạc về cụ Ký già bạc tóc, rụng cả răng mà vẫn có con đó! Ngôi nhà nằm ngay dưới chân núi Truông Dong chính là nhà cụ Ký, chắc cụ đang bồng con dạo quanh quẩn ở sân và cổng thôi".
Thấy chúng tôi, cụ Ký niềm nở mời vào nhà, tay bồng con, tay rót nước mời khách: "Rõ khổ, có chuyện sinh con mà mọi người cũng làm om xòm, bàn tán khắp làng trên xóm dưới chuyện của gia đình tui. Tui cũng ái ngại lắm, nhưng vợ cả tui mất rồi, con cái cũng đã lập gia đình thành đạt. Tui ở một mình cũng buồn chứ. Tại sao họ cứ khắt khe, ích kỷ với những người sống cảnh độc thân như tui, trẻ thì có bạn trẻ, già cũng có bạn già mà chăm sóc nhau chứ".
Bà Nhung bên đứa con gần tròn một tuổi
Cụ Ký sinh ra trong thời kỳ đất nước chiến tranh loạn lạc, mảnh đất Thanh Chương lại khô cằn, sỏi đá khó làm ăn. Gia cảnh nghèo khó lại đông con, anh chị của cụ Ký đều thoát ly đi nơi khác làm ăn, chỉ còn cụ Ký là con út nên ở lại phụ giúp bố mẹ tham gia sản xuất, khi tỉnh Nghệ An có chủ trương vận động các hộ gia đình đi xây dựng vùng kinh tế mới. Huyện Tân Kỳ là điểm đến của gia đình cụ Ký, "lúc đó có chính sách đi vùng kinh tế mới, Nhà nước có nhiều chính sách ưu tiên như cấp đất, vốn làm ăn, nên gia đình tôi đã quyết định đến huyện Tân Kỳ để lập nghiệp". Cụ Ký nhớ lại.
Ngoài 20 tuổi, cụ Ký lập gia đình, rồi 14 đứa con lần lượt chào đời, mọi khó khăn cứ đè nặng lên hai vợ chồng cụ. Rồi những người con của cụ Ký cũng khôn lớn trưởng thành, yên bề gia thất. Người vợ cả của cụ Ký đã qua đời ở tuổi ngoài 80. Sau 3 năm đoạn tang vợ, sống cảnh lủi thủi một mình trong căn nhà trống, ăn uống qua loa, những lúc như thế cụ cảm thấy tủi thân, thèm khát có bàn tay phụ nữ chăm sóc. Vậy là cụ Ký nảy sinh ý định đi bước nữa.
Cụ Ký thổ lộ: "Thú thật tui tuổi cao nhưng hằng đêm nằm một mình vẫn thấy trống vắng. Những lúc như vậy, tôi nghĩ phải lấy vợ để có người chia sẻ, quan tâm, chăm sóc nhau cũng tốt hơn. Con cái chúng cũng có gia đình, công việc bận rộn, chi bằng lấy vợ mà nương tựa nhau là tốt nhất".
Nghe yêu cầu của bố, mấy người con không đồng ý cho bố đi thêm bước nữa. Vì họ nghĩ, bố của họ mà làm như vậy chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng cụ Ký nhất quyết: "Tau đã lo cho chúng mày yên bề gia thất rồi, mẹ chúng mày mất đi, còn tau cũng phải lo cái tuổi già của mình nữa chứ".
Nói là làm, cụ Ký quyết định kết duyên với bà Nguyễn Thị Nhung người cùng xã, vì hoàn cảnh mà bà Nhung đến cái tuổi "U 40" mà vẫn "vườn không nhà trống". Đôi đũa lệch đến với nhau thật đơn giản. Chỉ dọn mâm cỗ thưa với tổ tiên là cụ Ký rước bà Nhung về làm vợ. Ngày thành hôn có đầy đủ các con, anh em nội ngoại chứng kiến.
Bà Nhung tâm sự: "Thời còn trẻ, tui cũng không đến nỗi nào, vì hoàn cảnh riêng nên tôi bị quá lứa lỡ thì. Định ở vậy, xin đứa con mà nuôi, nhưng khi nghe người ta giới thiệu, cụ Ký đã đến đặt vấn đề muốn làm bạn với tui. Lúc đó cụ nói: Khi khỏe đã đành, khi về già một mình ở vậy cũng khổ. Bà với tui về ở với nhau tiện cho việc chăm sóc. Suy nghĩ mãi có nên lấy cụ Ký không, người ủng hộ thì ít, người phản đối cũng nhiều. Nhưng vì cụ Ký thật lòng lại nhiệt tình tấn công quá nên cuối cùng tui quyết định theo cụ ấy về làm vợ".
Tiếp chuyện PV, bà Nhung có vẻ e dè nhưng cụ Ký thì cứ bộc tệch: "Chuyện "chăn gối" của vợ chồng tui vẫn như "vợ chồng son”. Tui nghĩ "chăn gối" vậy cho vợ chồng thêm gắn bó chứ làm gì có chuyện sinh con được. Mỗi tháng, tui vẫn đều đặn "thăm" bà ấy 2 đến 3 lần. Đến khi nghe bà ấy nói dính bầu, tui cũng không tin là thật".
Rồi thằng cu chào đời, nó hoàn toàn khỏe mạnh, bụ bẫm. Bà con chòm xóm đều trầm trồ khen ngợi. Khen thằng bé bụ bẫm, họ cũng càng nể phục về khả năng "diệu kì" của cụ Ký. Còn các con của cụ Ký thì không tin bố mình cao tuổi như thế mà vẫn có con được. Còn cụ Ký thì một mực khẳng định thằng cu chính là con của mình. Tranh cãi, giằng co mãi về chuyện này, mọi người đi đến một quyết định: Đưa đứa con đi xét nghiệm ADN để làm rõ trắng đen, đây cũng là cách duy nhất để khẳng định sự chung tình của bà Nhung cũng như "bản lĩnh đàn ông" của cụ Ký.
Đến khi cầm kết quả giám định ADN trên tay, có dấu đỏ chót của trung tâm giám định, các con của cụ Ký khi đó mới tin cháu bé mà bà Nhung sinh hạ chính là em ruột của họ. "Tui không dám khen hay đề cao mình, tui dám chắc ít người nhiều tuổi như tui mà vẫn có con" - cụ Ký tự hào.
Cụ Ký vui sướng bên quý tử
“Bí quyết” về khả năng kì diệu
Thời xưa, các bậc quân vương, vua chúa phải tuyển những thầy y giỏi khắp mọi miền để tìm ra công lực thần kỳ của những loài thảo dược quí trong dân gian nhằm kéo dài tuổi thanh xuân. Còn "thần dược" giúp cụ Ký có được "bản lĩnh" như hồi còn trai trẻ thì không có gì cao xa, hay bí ẩn.
Mặc dù ở cái tuổi "gần đất xa trời", nhưng chuyện chăn gối đối với cụ Ký vẫn như chàng trai ngoài 30 tuổi. Bí quyết, hay một loại "thần dược" gì "quý hiếm" giúp cụ "cường tráng" như vậy?
Theo cụ Ký: "Điều quan trọng nhất là mình giữ được tinh thần thoải mái, lạc quan, yêu đời, đặc biệt là không ăn thực phẩm có chất bảo quản. Tui chỉ có khác một chút, ông bà có truyền cho tôi cái nghề nấu cao như: Khỉ, mèo, ngựa,…để bồi bổ cơ thể. Chứ ngoài ra tui không ăn gì khác, vẫn ăn uống bình thường như mọi người, ngoài ra không dùng bất cứ một loại thuốc bổ nào".
Ngoài thói quen ăn uống đủ bữa, đúng giờ, cụ Ký còn hăng hái luyện tập thể dục thể thao, chính những yếu tố này đã đã khiến cụ Ký có sức khỏe dẻo dai.
Cụ Ký trầm ngâm nói: "Tui hiểu bà nó, đã ở cái tuổi như ri thì đã yên bề gia thất con cái đã lớn, nếu như lấy tui mà bà nhà tui không có con cũng buồn lắm, không có người nương tựa lúc về già. Tui thì sống không được lâu, khi tui nhắm mắt, bà ấy cũng có đứa con để mà trông cậy lúc về già".
Khi cụ Ký bồng đứa bé ra đường, nếu không biết chuyện thì chẳng ai nghĩ họ là cha con. Nhưng bằng tình yêu đã vượt qua bao lời dèm pha, định kiến, đôi "đũa lệch" đã hóa thành "vợ chồng son" với nhân chứng là cho "ra lò" một cậu "quý tử". Họ sống với nhau thật hạnh phúc và đầm ấm. Khi mặt trời đã khuất sau tán lồ ô của vùng sơn cước, ôm chặt đứa con, bà Nhung rơi nước mắt nói thầm: "Tui vui sướng vì đã lấy được cụ nhà, và hạnh phúc hơn là có được đứa con để cậy nhờ".